You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1Con ma.................... Empty Con ma.................... Sun Oct 21, 2012 9:53 pm

DUYLINH

DUYLINH
ADMIN_Vì Sự Nghiệp cống Hiến Diến Đàn
ADMIN_Vì Sự Nghiệp cống Hiến Diến Đàn
Tôi không phải là một người nhát gan, tôi ở trọ một mình, phòng trọ tôi cạnh hàng rào, phía sau hàng rào là một khu vực toàn mồ mả. Trong khi mỗi tháng lại có vài đứa sinh viên

phải dời nhà trọ mà tôi vẫn sống ở đấy hơn 1 năm trời... Cho nên tôi tin rằng mình hoàn toàn đủ bình tĩnh để xác nhận những gì mình nhìn thấy và chắc chắn không có chuyện nhìn gà hóa cuốc...







... Và tôi cũng không biết bạn có tin vào ma quỷ hay không, tôi muốn kể câu chuyện của chính mình, chỉ mới tuần vừa rồi...





Tôi bắt đầu công việc làm vệ sinh cửa sổ từ khoảng một tuần nay. Được nhận vào làm nhờ do có thằng bạn quen biết với thằng cha giám sát công trình,nó giới thiệu vào làm chung với nó, hai thằng vì buổi chiều đi học nên chỉ làm buổi sáng.





Công việc chẳng có gì đặc biệt, chỉ là lau chùi kính cửa sổ, khá dễ chịu. Nơi làm việc lần này của bọn tôi là tòa nhà Sacombank 13 tầng tại quận Ninh Kiều, Cần Thơ...





...Hôm đó là thứ năm, được nghỉ học buổi chiều cho nên tôi làm cả ngày. Nhưng chiều nđó, thằng bạn tôi bận chở bạn gái về quê nên chỉ mình tôi đi làm.





Khi lau xong cái cửa sổ cuối cùng ở lầu 12, tôi lấy điện thoại ra để xem giờ, ba giờ năm mươi bảy phút chiều. "Có lẽ mình nên nghỉ một lát" - Tôi thầm nghĩ.





Tòa nhà này được sửa chữa từ một tòa nhà cũ trước đó được bán lại, người ta chỉ sửa sang lại nội ngoại thất của nó. Còn gần tháng nữa tòa nhà mới được đưa vào sử dụng cho nên thời gian này vẫn chưa có người làm việc.





Lầu 12 rộng thênh thang, tôi xách giỏ đồ nghề đi vào góc phòng, cảm thấy hơi buồn ngủ nên tôi rút thuốc, châm lửa.





Điếu thuốc tàn nhưng cơn buồn ngủ không giảm là bao, đêm qua thức đến gần 4h sáng, 7h đã phải đi làm. Người mỏi nhừ ra, mắt cứ chực nhắm lại. Tôi chép miệng " Thôi kệ, chợp mắt một lát đã".





Và thế là tôi thất bại một cách thảm thương trước cơn buồn ngủ...





...





Gió lùa cái lạnh qua cửa sổ làm tôi tỉnh giấc. Tôi cho tay vào túi quần lấy vội điện thoại ra xem giờ, lẩm bẩm:



- Chết, sáu giờ kém mười!



Vậy là đã tan ca từ năm mươi phút trước. Giờ này chắc công nhân đã về hết. Tôi nhìn qua cửa sổ, ánh dương đang tắt dần. Cả bầu trời đỏ rực loang lỗ như vệt máu,phía bên kia thì bóng đêm đang dần dần kéo đến. Từ độ cao này, tôi có thể nhìn bao quát gần như trọn vẹn thành phố, khắp nơi đã lên đèn...



... Tôi biết chẳng có nhiều thời gian cho việc ngắm cảnh nên vội rảo bước về phía cầu thang. Thang máy chưa được phép sử dụng cho nên việc đi lên xuống 12 tầng lầu đối với tôi chẳng khác gì một cực hình.





- Cộp! Cộp! Cộp!





Đang tiến về cầu thang, tôi nghe tiếng cộp cộp như tiếng bước chân vang vang phía dưới rồi lại yên lặng.



"Chắc là bảo vệ lên kiểm tra"





Tôi thoáng nghĩ rồi bước chân xuống dãy bậc thang đầu tiên. Ở đây có 2 ông bảo vệ công trình, cũng ngoài bốn mươi tuổi. Hai lão này rất hay nhậu nhẹt, bất kể ngày đêm, lúc rãnh hay trong giờ làm.Chuyện thằng chả lếch xác đi kiểm tra vào lúc trễ như vầy cũng làm tôi hơi ngạc nhiên.





- Cộp! Cộp! Cộp!





Tiếng bước chân lại vang lên, tôi nhoài người ra phía bên hông cầu thang nhìn xuống nhưng chẳng thấy gì.





- Cộp! Cộp! Cộp!





"Nghe có vẻ không giống tiếng bước chân lắm." Tôi cố lắng nghe thì phát hiện hình như nó phát ra từ tầng lầu bên dưới.





Tôi bước xuống lầu 11, âm thanh đã rõ ràng hơn.





Ban trưa, lầu 10 có mấy cha nội kia lắp ráp bàn ghế văn phòng, lúc đó tôi có ghé mắt nhìn vào, họ đã lắp được vài bộ bàn ghế. Có lẽ giờ này họ tăng ca thì phải.





Nhưng không có ánh đèn?





Tôi nhìn ra cửa sổ lùa, tia nắng cuối cùng sắp tắt,bóng đêm đang vươn những cánh tay xấu xí của nó vào khoảng không của dãy cầu thang. Hệ thống điện đã lắp đặt nhưng vì chưa đưa vào sử dụng nên chẳng ai bật đèn vào buổi tối cả.



Còn khoảng 10 bậc thang - 5 bước chân của tôi là đến cửa phòng của lầu 10. Tiếng động cộp cộp đó vẫn vang đều đều.







Cửa phòng lầu 10 đóng ỉm im.





Và tôi chắc chắn âm thanh đó phát ra từ bên trong căn phòng trước mặt lúc này chỉ cách tôi 3 bước chân.





"Tiếng động quái quỷ gì thế không biết..." Tôi thắc mắc rồi quyết định vào xem bên trong.





Đưa tay vặn nắm đấm cửa, tôi từ từ mở ra. Tiếng kéo cửa tuy nhỏ nhưng trong không gian tĩnh mịch này thì âm thanh trầm đục của nó vẫn phát ra rõ rệt.



Tôi bước vào phòng, âm thanh cộp cộp kia vẫn vang lên.





Căn phòng mới chỉ có vài bộ bàn ghế, khá thoáng.2 mặt của căn phòng là cửa kính trong, nhìn ra thành phố. Phía tay phải cách cửa chừng 15m là một cách cửa kính khác, phía sau nó là buồng thanh máy và nhà vệ sinh.





- Cộp! Cộp! Cộp!





Âm thanh đều đều này phát ra từ phía sau cánh cửa kính đó.





Tôi bắt đầu cảm thấy sợ.





Tại sao khoảng cách xa như vậy mà từ dãy cầu thang lầu 12 tôi đã nghe thấy? Trong đầu tôi bắt đầu hiện về những câu truyện ma thường được nghe. Nhưng rồi vẫn chép miệng bước tiếp.





Bên ngoài kia, bầu trời nhá nhem tối, tôi thấy bóng mình in trên kính, tuy không rõ nhưng vẫn nhìn ra được hình người. Bỗng một cơn gió lùa vào, cái lạnh của bóng đêm trườn lên da thịt tôi. Tôi quay lại, một cánh cửa sổ chưa đóng...





- Cộp! Cộp! Cộp!





Âm thanh chết tiệt đó lại vang lên.





Tôi đánh bạo bước tới phía cánh cửa kính.





Tiếng động đó biến mất chừng 15s sau lại tiếp tục vang lên.





- Cộp! Cộp! Cộp!





Tôi đẩy cánh cửa kính. Cánh cửa phát ra một âm thanh rít dài. Cửa buồng thang máy đóng ỉm im, phía trên cửa dán một tờ giấy :" Thang máy chưa hoàn thiện, cấm sử dụng - Ban chỉ đạo công trình".





- Cộp! Cộp! Cộp!





Từ trong nhà vệ sinh, âm thanh đó đang phát ra.





Tôi bước về phía nhà vệ sinh, nhìn về phía tay trái.





Một hình người cao lớn trong kiếng vụt qua, đứng nhìn tôi chằm chằm!





Tôi hoảng hốt đến mức suýt ngã lùi về phía sau. Định thần lại thì tôi biết rằng đó chính là ảnh của mình trong tấm gương lớn ở bồn rửa tay nhà vệ sinh. Tôi thở phào.





- Cộp! Cộp! Cộp!





Tôi hướng mắt về phía tiếng động phát ra.





Thì ra đó chỉ là tiếng cánh cửa phòng vệ sinh va vào khung cửa.





Còn nguyên nhân khiến nó động đậy là do gió lùa từ khung cửa sổ lùa nhỏ xíu nằm cao trên tường.





Tôi cười thầm :" Hai mươi mấy tuổi rồi mà còn sợ ma!" Rồi bước tới cánh cửa.





Trên cánh cửa để dòng chữ to đùng :" Cấm ngồi xổm trên bồn vệ sinh. Không để thuốc lá trên bất kỳ thiết bị nào"





Tôi bật cười thành tiếng, người Việt Nam mình có lẽ đã quen với hệ thống nhà vệ sinh "chồm hổm" đến mức người ta phải cấm ngồi trên bồn cầu thế này...





Tôi đẩy cửa phòng vệ sinh vào, xem thử. Phòng vệ sinh chưa sử dụng nên rất sạch sẽ... Nhưng hình như chân tôi dẫm phải nước, tôi cúi xuống nhìn, trong này khá tối nhưng tôi vẫn nhìn thấy một vật nhỏ nằm dưới vũng nước.Tôi cầm lên, "Một cây dao rọc giấy". Nước từ trên cây dao chảy xuống lòng bàn tay tôi lạnh ngắt. "Chắc là do công nhân để quên", tôi tự nhủ rồi quăng nó xuống sàn.





- Cốp!





Tôi bước ra, đóng mạnh cánh cửa.





Đứng đó 30s, tôi thấy cánh cửa đã thôi không động đậy nữa và cái âm thanh cộp cộp cũng thôi vang lên rồi mới đi ra.





Tôi mở cánh cửa kính lớn để bước ra. Trời lúc này gần như tối hẳn, tôi rảo bước thật nhanh để xuống cửa ra cầu thang. Tôi nhìn ra ngoài vách kính trong, những quán cà phê, tiệm ăn... đã sáng đèn. Phía chân trời, mặt trời biến mất không dấu tích, bầu trời chỉ còn ánh sáng lờ mờ.





Bóng tôi chỉ còn thấy tuyền một màu đen mờ mờ in trên kính, bên cạnh tôi là một cái bóng khác, thấp hơn cái bóng của tôi...





Tôi điếng người, cảm giác gai óc chạy dọc sống lưng, quay phắt lại phía sau...





... Chẳng có ai!





Tôi nhìn lại vào kính, chỉ có cái bóng cao lớn của tôi in mờ lên thành kính, bên ngoài ánh đèn từ các cửa hiệu vẫn hắt vào như khi nãy.





Tôi cảm giác được mồ hôi tay, chân mình tuôn ra, người tôi bắt đầu rợn da gà... Tôi đứng thừ ra mất 5s rồi quyết định chạy thật nhanh xuống cầu thang.





- Cộp! Cộp! Cộp!





Âm thanh quái đản khi nãy lại tiếp tục vang lên. Lúc này tôi không còn đủ can đảm để vào nhà vệ sinh kiểm tra lần nữa. Tôi phóng như bay xuống cầu thang, những dãy cầu thang đã tối om.Tôi chỉ còn biết chạy thật nhanh theo quán tính. Đầu tôi lúc này hỗn độn những hình ảnh ma quái do mình tự tưởng tượng ra...





Tôi đã chạy nhanh đến mức chẳng nhớ là mình đã xuống mấy lầu, tôi lấy điện thoại ra, dùng ánh sáng của nó để rọi vào tường của căn phòng ngay chổ tôi đứng " Lầu 7".





Bỗng, một âm thanh quen thuộc vang lên, với tôi lúc này cứ như nó được phát ra từ địa ngục...





- Cộp! Cộp! Cộp!





"Nó" ở ngay phía trên tôi! Chỉ cách chừng một dãy cầu thang phía trên...





... Chân tôi đã bắt đầu có cảm giác lạnh. Tôi đưa mắt nhìn lên phía trên một cái thật nhanh rồi cúi xuống ngay. Tôi quyết định phải chạy thật nhanh xuống phía dưới! Trước mặt tôi là dãy cầu thang đi xuống. Chợt tôi nghe một âm thanh khẽ vang lên từ cánh cửa phòng lầu 7 ở phía sau:





- Cạch!





Tôi quay người lại, cánh cửa hình như vừa được hé ra. Tôi nhìn thẳng vào cánh cửa, ánh sáng mờ từ điện thoại cho tôi thấy một đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi qua khoảng kính chừng bằng hai bàn tay phía trên cánh cửa, ngang tầm mắt... Một đôi mắt mở to kinh hoàng.









Tôi chẳng còn tâm trí để nhìn xem đó có phải là đôi mắt mình hay không nữa. Cả người tôi như rã rời, chân tay thiếu điều muốn rã ra ngay tức khắc... Nhưng cái cảm giác sợ hãi đến tột độ như một que sắt nóng đỏ chích thẳng vào mông khiến tôi vùng chạy bằng hết sức bình sinh. Tôi cắm đầu chạy, nhảy xuống cầu thang chỉ bằng 2 lần nhảy.





- Cộp! Cộp! Cộp!





Tôi chẳng buồn quan tâm âm thanh đó ở đâu hay đó có phải là tiếng bước chân của chính tôi hay không nữa. Giờ này nó chỉ có tác dụng khiến tôi chạy nhanh hơn mà thôi...





Gần như chỉ trong chớp mắt, tôi đã phóng đến tầng trệt. Cầu thang bộ này là lối thoát hiểm cho nên nó dẫn ra một cánh cửa bên hông tòa nhà.





Tôi kéo mạnh cửa để thoát ra khỏi tòa nhà chết tiệt này.





Cánh cửa không xi nhê gì với cú kéo của tôi.





Nó vẫn đóng ỉm im.





Đừng cố tìm hiểu thứ gì phát ra âm thanh sau cánh cửa phòng của bạn vào lúc nửa đêm... Bạn thật sự sẽ không muốn biết đâu!









Tôi kéo lần thứ hai…



… Cánh cửa ngu xuẩn vẫn không nhúc nhích.



“Có lẽ có ai đó đã khóa từ bên ngoài” – Tôi hoang mang nghĩ.



Giờ đây, nơi tôi đang đứng là góc cửa thoát hiểm của tòa nhà.



Tối đen như mực.



Trong bóng tối như thế này, nếu có ai đó đứng ngay bên cạnh chắc tôi cũng chẳng thể nhận ra. Rùng mình với cái ý nghĩ đó, người tôi nhũn ra trong sợ hãi, cảm giác cơ thịt đang co giật như đang chờ đợi một cú chộp bất ngờ từ phía sau hoặc một bàn tay lạnh ngắt nào đó đặt lên vai…





Tim tôi dọng binh binh trong lồng ngực, mồ hôi mặn chát thấm xuống miệng.





Tiếng động quái dị kia dường như đã biến mất.





Tôi đứng yên, cố dỏng tai lên nghe ngóng. Cả không gian chẳng có âm thanh nào khác ngoài hơi thở gấp gáp của chính tôi.



Có lẽ một phút trôi qua, tiếng động đã không vang lên nữa. Tôi vuốt mặt để lau mồ hôi, xen lẫn mùi mằn mặn của mồ hôi là một mùi tanh tanh lạnh lẽo.





Mùi máu!





Tôi run rẩy rút thuốc lá ra châm. Từ ánh sáng của bật lửa, tôi nhìn thấy bàn tay mình loang máu tươi.



“Cái gì thế này?”



Có máu, nhưng tôi không hề bị thương hay cảm giác đau. Bất lực trong việc giải thích những chuyện đang diễn ra trước mắt, tôi lại lấy điện thoại ra dùng ánh sáng từ nó để chống lại bóng tối xung quanh.



“18:03”



Bây giờ là tháng 9 âm lịch, mới 6 giờ chiều mà trời đã tối hẳn, nhất là khi đứng dưới gầm cầu thang.





Não tôi sau những giây phút tê liệt trong kinh hoàng đang dần hoạt động. Tôi đang nhớ lại kiến trúc tòa nhà, tầng 1 có một lối thang bộ dẫn xuống tầng trệt, lối này bên phải nằm cạnh thang máy.



Không chần chừ, tôi bước vội trên cầu thang dẫn lên tầng 1. Vừa đi, những suy nghĩ về tiếng động quỷ quái, máu, bóng người trong kính… thi nhau nhảy nhót trong đầu tôi. Mùi máu tanh khiến tôi bất chợt nhớ đến hình ảnh con dao rọc giấy nằm trên vũng nước ở nhà vệ sinh tầng 10… “Vũng nước đó… là một vũng máu!” Và máu trên tay tôi chính là máu chảy từ con dao khi tôi cầm lên.



Tôi sững sờ, người chẳng còn da gà để mà rợn nữa. Bất giác, tôi ngước nhìn lên phía trên dãy cầu thang, những hàng tay vịn theo hình xoắn ốc cuốn xoay lên phía trên. Tôi cảm giác khoảng tối phía trên như cao vô tận. Ánh sát yếu ớt từ bên ngoài hắt vào qua vách kính chỉ cho phép tôi nhìn thấy mờ mờ vài dãy cầu thang phía trên. Tôi chực cụp mắt xuống để bước tới mở cánh cửa phòng tầng 1 chỉ cách tôi một khoảng phía trước thì một cái bóng đen xì phía trên đang cố nhoài người ra nhìn xuống phía tôi.





Tôi suýt hét lớn, máu như nghẹn lại ở ngực. Tôi định thần nhìn kỹ lại thì chẳng thấy đâu nữa, chỉ là một màu đen tăm tối… Cái bóng đó chỉ cách tôi vài dãy cầu thang, ước chừng là ở tầng 3 hoặc tầng 4.





Không suy nghĩ, tôi mở cửa phòng, cố chạy thật nhanh về phía cầu thang bên kia căn phòng để xuống tầng trệt. Nỗi sợ hãi làm tai tôi ù lên, răng tôi nghiến chặt đến mức điếu thuốc đang hút gần như đứt lìa.





- Cộp! Cộp! Cộp! Cộp! Cộp!







Âm thanh điên rồ biến mất lúc nãy lại vang lên, nhưng lần này nhanh hơn, dồn dập.



“Nó” đang đi xuống cầu thang và đuổi theo tôi!







Buồng thang máy chỉ còn cách tôi chừng 3 mét. Tôi hướng sang trái, định phi thẳng xuống cầu thang thì phát hiện rằng, nó đã bị chắn lại bằng một cánh cửa sắt to đùng. Tôi cố kéo cánh cửa, tiếng những thanh sắp rung lên nghe “xèng xèng” nhưng cánh cửa vẫn yên vị.



Tôi hoảng sợ tột độ, đưa mắt về phía cửa phòng bên kia cách tôi chừng 15 mét. Trong bóng tối, vang lên một âm thanh quen thuộc…



- Cộp! Cộp! Cộp!



“Nó” tới cửa rồi, tôi khiếp đảm với suy nghĩ này. Trước giờ, tôi chỉ nghe những câu chuyện về ma quỷ do người khác kể lại chứ chưa bao giờ trông thấy tận mắt. trông suy nghĩa của tôi, ma quỷ không mang một hình thù cụ thể nào cả… Nhưng tôi biết rằng mình không hề muốn nhìn thấy nó chút nào cả.



Nhưng giờ đây, cái điều không mong muốn ấy sắp xảy ra.



Tôi sắp khóc đến nơi thì nhìn thấy ánh sáng xanh lục mờ mờ trên góc tường cách tôi một tầm tay với. Đó là công tắc của hệ thống đèn, tôi bật công tắc thì cả căn phòng trước mặt tôi sáng choang.





Không có ai ở trong phòng, cánh cửa phòng phía kia đang từ từ khép lại như có một bàn tay vô hình động vào.





Ánh sáng của căn phòng làm tôi bình tĩnh hẳn. Nhả điếu thuốc với cái đầu lọc đã nát bét ra, tôi chú ý cánh cửa sắt kéo. Chổ tôi đứng vẫn nằm trong tối, có lẽ là đèn chổ này chưa lắp nhưng vẫn đủ sáng để tôi nhìn thấy cánh cửa sắt, nó đã cũ khũ, ổ khóa gỉ sét với vành sắt hai bên cong vêu. Hình như nó chỉ được gắn tạm vào đây trong khi chờ tòa nhà hoàn tất.



Chợt, một âm thanh rõ ràng đến mức tôi có thể ước đoán nó cách tôi chỉ chừng vài mét.



Tiếng xả nước róc rách.



Từ phòng vệ sinh cạnh thang máy cách tôi chưa đầy 5 mét khuất sau một ngả quẹo.





Lúc này đây, bất cứ âm thanh nào cũng có thể làm tôi thót tim. Tôi nhìn lên bảng công tắc đèn, tôi đã bật tất cả nhưng khu vực tôi đứng lẫn phòng vệ sinh vẫn không có ánh sáng.



Cảm giác sợ hãi lại dâng lên trong ngực tôi.



“Tiếng nước đó là từ đâu? Có ai ở trong đó chăng?”





Tim tôi đập bình bịch như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.



Trong lúc đó, một âm thanh vang lên làm tôi mụ người đi, tai như phát ù.



- Cộp!... Cộp!... Cộp!



Nó phát ra từ trong phòng vệ sinh, chính xác là như vậy.





Chẳng lẽ con ma này từ nhà vệ sinh mà ra???



Tôi điếng hồn suy nghĩ.



Tay tôi vịn trên cửa sắt, mồ hôi vã ra như tắm. Tôi nhìn ổ khóa cửa sắt mà như chết trân. Bỗng tôi nhớ lại ổ khóa xe máy của mình, nó bị lỏng nên chiếc chìa khóa nào đưa vào lọt cũng có thể khởi động xe. Ý nghĩ này làm lóe lên trong tôi một tia hy vọng, tôi cho tay vào túi quần để lấy chùm chìa khóa có cả khóa xe lẫn khóa phòng với hy vọng có thể mở được ổ khóa cửa sắt.



Nhưng túi quần tôi trống rỗng, tôi sờ soạng cả người, chỉ có điện thoại, ví tiền và gói thuốc lá.



Chẳng có chùm chìa khóa nào trong túi cả.





- Cộp! Cộp! Cộp!



Âm thanh kinh hoàng như châm thêm dầu vào ngọn lửa hoảng sợ của tôi, tôi bước lùi từ từ ra phía ánh sáng phòng. Một âm thanh khác vang lên.



- Kétttttttt!



Tiếng đẩy cửa rít lên rợn óc, tiếng đẩy cánh cửa từ phòng vệ sinh!









Tôi băng ra phía ánh sáng như đã định sẵn trong đầu về hành động đó, nhưng chẳng dám nhìn về phía tối cạnh buồng thang máy. Tôi không dám chắc có cái gì đó sẽ bước ra từ đó và cũng không đủ can đảm để nhìn nữa…





Mất 2s để tôi có mặt ở khoảng sáng, nhưng tôi biết mình không thể ở đây. Tôi chỉ còn biết hành động theo bản năng là chạy khỏi căn phòng. Chạy đến cánh cửa phía kia, tôi đẩy mạnh rồi chạy lên cầu thang. Thực sự là lúc đó tôi chẳng biết mình chạy đi đâu nữa.





Tôi lần bàn tay đẫm mồ hôi lên tường để dừng mình lại khi đã chạy một quãng chừng 2 tầng lầu. Tôi đang mắc kẹt trong tòa nhà khốn kiếp này với một thứ ma quỷ… Miệng tôi méo xệch, muốn khóc nhưng chẳng thể khóc nổi. Cái dạ dày trống rỗng từ trưa đến giờ bỗng réo ùng ục. Tôi lấy điện thoại ra, dò danh bạ để gọi cho thằng bạn làm cùng. Mồ hôi làm tóc bết lại, ướt cả điện thoại ở tai.



Tôi chờ đợi tiếng đổ chuông, vài giây trôi qua nhưng chừng là vô tận.



“Thuê bao quý khách vừa gọi…”





Đồng thời với đó là tiếng động mà tôi chắc rằng mình không hề muốn nghe thấy



- Cộp! Cộp! Cộp!





Tôi không thể xác định là nó ở đâu, phía trên hay phía dưới tôi, chỉ nghe thấy nó vang vang dọc dãy cầu thang.





Một hành động vô thức, tôi rút bao thuốc, dùng bật lửa đốt bao thuốc rồi quẳng xuống chân.



Ánh lửa cháy từ bao thuốc lá đủ để rọi sáng một khoảng quanh tôi.



Và tôi thấy, phía dưới bậc cầu thang của mình, một dấu bàn tay bê bết máu mờ mờ kéo dài trên tường.







Tim tôi như ngừng đập.





Nhưng dường như những thứ quái quỷ trong tòa nhà này vẫn chưa thôi trò kinh dị của nó với tôi.



Tôi nghe một luồng gió lạnh ngắt phía sau lưng.



- Cộp! Cộp! Cộp!



Và âm thanh phát ra phía sau chỉ cách tôi chừng 3 mét phía trên cầu thang.





Tôi đã hình dung được đó là âm thanh gì, tiếng bước chân của giày cao gót.



Tiếng cộp cộp chát chúa nện xuống nền nhà từ nãy đến giờ là tiếng giày cao gót.



Và tôi kinh hãi tưởng tượng, phía sau tôi một con nữ quỷ với khuôn mặt khủng khiếp máu thịt lẫn lộn, mang giày cao gót, cả người bê bết máu, tay cầm con dao rọc giấy máu nhễu từng giọt từng giọt chỉ chực đưa lên cổ tôi,





Tôi biết, giây phút đen tối nhất cuộc đời tôi chính là đây, nếu như tôi quay lại, tôi sẽ chết trong kinh hoàng.





Tôi chưa từng đặt đức tin vào bậc thần thánh nào, nhưng thoáng qua đầu tôi lúc đó là hình ảnh của đức Phật, chúa Jesu… Tôi sẽ gọi tên vị nào khi đối mặt cùng con quỷ?Đừng nhìn lại phía sau lưng...







Tôi quyết định không quay lại, cắm đầu chạy xuống dưới.



Tôi té lăn cù xuống đất khi chạy xuống những bậc cầu thang cuối của dãy thang lầu 1. Đầu tôi đập phải tường một cái đau điếng nhưng vẫn cố bật dậy mà chạy. Tôi thấy dưới chân mình là những tia sáng loang lỗ phát ra từ ánh đèn phòng 1. Vẫn giữ nguyên tốc độ, tôi ngẩng đầu lên thì hiện diện trước mắt tôi là một bóng đen chắn chổ cửa phòng đang mở, che khuất ánh sáng.



Một cú va chạm làm tôi ngã nhào lên bóng đen đó.



- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!Tôi thét lên trong kinh hoàng tột độ.



-Ui trời ơi! Thằng nào vậy??



Nghe được tiếng người, máu tôi như loãng ra, tôi mừng rỡ đến run rẩy.



Đang lăn bò dưới sàn nhà là gã bảo vệ tòa nhà.









……







- Tao với cha Tư đi uống nước mía bên chùa Phật học hồi năm giờ rưỡi. Cái tao thấy đèn sáng bên đây, chạy qua thấy dưới tầng hầm còn chiếc Wave nên biết là còn người trên này. Chìa khóa còn để trên xe nữa, phải xe mày không?



Gã bảo vệ vừa nói vừa đưa chùm chìa khóa cho tôi. Chưa bao giờ tôi mừng khi nhìn thấy một con người như thế này. Rồi gã trố mắt:- Lỗ mũi mày chảy máu kìa!Tôi đưa tay quẹt mũi, đúng là mũi tôi đang chảy máu.



Bất chợt, nơron thần kinh tôi như được giải phóng khỏi vỏ não chật hẹp…… Thì ra, vệt máu trên bàn tay tôi là máy từ mũi tôi.Tôi nhìn lòng bàn tay mình, những vết trắng trắng phủ đầy…“Vết vôi tường”Vậy ra, bàn tay máu mờ mờ kéo dài trên tường là bàn tay của tôi… Nhưng còn những hiện tượng kì lạ kia là gì???





Gã bảo vệ thấy tôi im lặng nên cất lời:



- Mày sao vậy?Rồi tôi kể lại những chuyện quái dị từ lúc còn ở lầu 12, gã mỉm cười. Tưởng gã nghĩ mình nói xạo nên tôi quả quyết rằng những chuyện mình gặp phải là sự thật. Gã mới nói:- Tao có nói mày nói dóc đâu. Chú Tư, thằng ku bị ma nhát =]]Tôi quay đầu lại, ông bảo vệ già đang đứng chổ công tắc đèn tự bao giờ……



Tôi dắt xe lên vỉa hè cạnh xe nước mía, đi sau tôi là 2 người bảo vệ, một già độ gần năm mươi tuổi, người kia trẻ hơn nhưng cũng tầm bốn mươi.



Cả ba ngồi xuống bàn, tôi gọi một ly nước mía. Ông bảo vệ già lấy mũ đặt xuống bàn, từ tốn kể lại…



- Tao làm ở đây từ hồi còn tòa nhà cũ, sau này người ta bán lại mặt bằng để xây lại tòa nhà như bây giờ. Tòa nhà cũ trước đây cũng là một công ty kinh doanh…





…Sáng sớm hôm nay, ông Tư bảo vệ vẫn đến chổ là như thường lệ. Khi dắt chiếc Dream II lên vệ đường, ông hơi bất ngờ vì phía trước công ty, một nhóm đông người gồm cả người dân lẫn công an đang đứng láo nháo. Ông bèn chạy vào hỏi một thanh niên trong công ty:- Vụ gì mà đông dữ vậy cậu?- Cô nhân viên phòng nhân sự tự sát trong nhà vệ sinh.





Dù không rõ cô nhân viên phòng nhân sự đó là cô nào nhưng ông già Tư cũng cảm thấy bàng hoàng. Ông không ngờ những người trẻ bây giờ lại dễ dàng từ bỏ cuộc sống đến như vậy.



Ngay lúc đó, từ phía trong tòa nhà, bốn người đàn ông mặc áo trắng, bịt khẩu trang khiêng một cái cáng. Nằm bên trên là xác của cô gái được đậy kín bằng vải trắng. Lúc xuống bậc thang, mảnh vải đậy xác vướng vào tay vịn tuột xuống. Ông nhóm người nhìn, ông giật mình vì ông biết cô gái này. Cô gái chỉ khoảng hai mươi ba hay hai mươi bốn tuổi, mới về công ty làm chưa đầy năm. Cô gái mặc một bộ đồ văn phòng, áo ngoài màu đen bên trong là sơ mi trắng, mái tóc dài chấm vai lòa xòa trên cáng, mặt cô đã trắng bệt, người cứng đờ, chân vẫn còn mang đôi giày cao gót.Cánh tay trái thòng xuống, máu khô đen lại trên cổ tay. Cô ta tự tử bằng cách cắt mạch máu.



Ngày hôm đó công ty tạm nghỉ. Cái chết cô gái được phía công an xác định là tự tử, xác định chết lúc khoảng 6h chiều hôm trước, đến sáng sớm hôm sau lao công mới phát hiện. Nghe đâu là tự tử vì tình.



Ngày hôm sau ông Tư mới đi làm.



Tuần sau nữa, phía công ty bảo vệ hỏi ông có muốn trực ca đêm không vì người bảo vệ ca đêm ở tòa nhà đã đòi chuyển ca sáng. Ông đồng ý vì lương ca đêm cao hơn.



Năm giờ chiều hôm đó, ông đến trực ở tòa nhà.Ông ngồi uống cà phê ở quán cóc cạnh đó đến khoảng sáu giờ thì trở vào phòng bảo vệ tòa nhà.Bỗng dưng ông cảm thấy tiếng động lạ phía trên tòa nhà.Ông cầm đèn pin đi lên phía cầu thang. Ông nghe rõ mồn một tiếng “Cộp cộp cộp” phía bên trên. Ban đêm, người ta ngắt điện thang máy nên ông phải đi bằng thang bộ



Dãy cầu thang ban ngày bình thường thế, nhưng đến đêm nó bỗng đáng sợ lạ thường. Tuy vậy, vẫn không làm người bảo vệ chùn bước.





Đến lầu 10, ông đã thấm mệt. Ngồi nghỉ mệt ở bậc thang lầu 10, ông nghe thấy và xác định được tiếng động đang phát ra từ bên trong căn phòng.- Cộp cộp cộp!Ông Tư đứng dậy, đẩy cửa vào. Ông đi qua dãy phòng làm việc, soi đèn vào từng ngách bàn để máy vi tính để tìm xem tiếng động đó là gì.- Cộp cộp cộp!“ Trong nhà vệ sinh”, ông thầm nghĩ. Chợt, câu chuyện cô nhân viên trẻ tuần trước tự sát trong nhà vệ sinh làm ông hơi khựng lại. Ông rọi đèn lên một tấm bảng trên cửa một căn phòng nhỏ - Trưởng phòng nhân sự.Đây là phòng nhân sự.Ông Tư chắc chắn rằng đây chính là nơi làm việc của cô gái tự tử và nhà vệ sinh kia chính là nơi cô tự đặt dấu chấm hết cho cuộc đời mình.



- Cộp! Cộp! Cộp!



Tiếng động vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của ông. Ông Tư đã đứng rất gần nhà vệ sinh rồi, nhưng không hề sợ hãi. Ông là cựu chiến binh quân tình nguyện Việt Nam ở chiến trường Campuchia, những cảnh chết chóc ông tận mắt chứng kiến bên kia biên giới thậm chí còn đáng sợ hơn địa ngục, và trái tim người lính không cho phép ông sợ hãi những chuyện huyền bí.



Ông đã đứng cánh cửa phòng vệ sinh nữ - nơi phát ra tiếng động.



Tiếng động đã thôi không vang nữa, ông đưa tay định đẩy cánh cửa thì phát hiện có nước dưới chân mình. Bật đèn pin, ông nhìn thấy rằng, chất lỏng màu đỏ đặc quyện dưới sàn nhà không phải là nước, mà nó là máu.



Không kịp suy nghĩ, ông đưa tay đẩy cánh cửa.



Một cảnh tượng kinh hoàng khiến ông Tư – một con người gan góc phải thất kinh.



Một cô gái đang ngồi trên bồn vệ sinh, tay phải đang cầm con dao rọc giấy cắt liên hồi từng nhát, từng nhát thật mình vào cổ tay trái. Từ cổ tay, máu chảy thành dòng xuống nền nhà, trên khuôn mặt trắng bệt của cô gái, hai dòng nước mắt chảy xuống má. Dường như cảm giác được sự có mặt của người đàn ông, khuôn mặt trắng bệt đó đang đau khổ với nước mắt bỗng dưng ngước lên, miệng nở một nụ cười ma quái.





Ông Tư ngã lùi về phía sau, miệng ông không thể phát ra nỗi tiếng hét nào. Ông vội pha đèn pin lần nữa.



Phòng vệ sinh trống trơn.



Cô gái vừa nãy còn ngồi đó, rõ mồn một giờ lại biến mất không chút dấu vết. Một ý nghĩ thoáng qua đầu ông Tư.



- Có ma!





Rồi ông già bật dậy, chạy thật nhanh ra lối cầu thang. Tiếng bước chân “Cộp cộp” như đuổi sát theo sau.



Chạy được vài dãy cầu thang, ông nghe tim mình nhói lên. Có lẽ do sợ hãi quá mức và chạy nhanh khiến thân già không chịu nổi. Ông dừng lại, chống tay xuống gối thở hổn hển.



- Cộp! Cộp! Cộp!Tiếng động vang lên ngay phía sau, người bảo vệ chợt nghe sống lưng mình lạnh ngắt.Ánh sáng từ chiếc đèn pin rọi cho ông biết trước mặt là thùng chứa dụng cụ cứu hỏa. Từ cánh cửa bằng kính của thùng dụng cụ, ông thấy phía sau mình là một cái bóng đen.



Một cái bóng đen đang đứng ngay sau ông Tư.



Trong giây phút đó, chợt một sự bình tĩnh đến lạ thường xuất hiện trong ông. Ông đứng dậy nhưng không quay người lại:- Cô ơi, tui già rồi, với lại cũng không làm gì hại đến cô… Chết rồi là hết rồi cô ơi… Cô...Ông già chưa dứt lời thì chẳng còn nhìn thấy cái bóng đen qua cánh cửa kính nữa.Ông từ từ quay lại, phía sau trống không.





Rồi ông đi xuống phòng bảo vệ ở tầng trệt, nằm trằn trọc. Đêm đó ông không ngủ được nhưng cũng chẳng còn tiếng động nào nữa.



Hôm sau ông Tư đem trái cây đến đốt nhang cúng vái ở lầu 10, ông không đổi ca trực vì nghĩ rằng mình không làm gì có lỗi với người đã khuất nên chẳng có gì phải sợ.



Rồi từ cái ngày hôm đó cho đến bây giờ, đêm nào từ khoảng sáu đến bảy giờ tối, tiếng động “Cộp Cộp Cộp” vẫn vang vang trong tòa nhà.





Người bảo vệ sau này trực cùng với ông, được ông kể lại nên cũng an tâm dù tiếng động đó vẫn làm gã có chút sợ hãi.









- Vậy đó rồi tao làm tới bây giờ luôn. Mình sống không có lỗi gì thì không phải sợ.Ông Tư kể hết cho tôi nghe câu chuyện ma của tòa nhà. Không biết ông có bịa ra để lừa tôi hay không nhưng tôi tin lời ông. Cảm giác kinh hoàng bên trong tòa nhà buộc tôi phải tin.



Tôi chạy xe về phòng, tắm rửa ăn cơm rồi đi uống cà phê đến mười giờ đêm mới về.



Dãy trọ của tôi ngủ rất sớm, khoảng chín giờ tối là coi như đóng cửa ngủ sạch.



Tiếng dép tôi lẹp xẹp trên ngã vào tráng xi măng vang lên đều đều, bóng đèn tròn chong ở cuối dãy trọ với ánh sáng yếu ớt của nó thu hút lũ thiêu thân lao vào. Bóng của những con thiêu thân loạng choạng trên tường. Tôi mở cửa bước vào phòng rồi khóa lại.



Vừa tắt đèn ngủ. Tôi bỗng sởn gai ốc với tiếng động bên ngoài…



- Cộp! Cộp! Cộp! Cộp!Âm thanh này không thể lẫn vào đâu được. “Nó” đi đến cuối dãy trọ rồi dừng lại trước cửa phòng tôi.



Tôi đứng chết lặng trong phòng.



Định thần, tôi rạp người xuống nhìn qua khe trống dưới cửa.



Chẳng có gì ngoài đó.



Ngay lúc đó, tiếng động lại vang lên



- Cộp! Cộp! Cộp!



“Nó” ở ngay nhà vệ sinh trong phòng, phía sau tôi.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết